Những oằn nặng trước đây, thôi đều để nó trôi về sau lưng đi. Không cần nghĩ nữa.
~ * ~
Bỏ qua quá khứ đau thương, làm lại từ đầu. Ngay cả với người cũ cũng có thể bình lặng nhìn nhau cười sau bao nhiêu năm tháng cách xa. Đây chẳng phải nguyện ước của bao nhiêu người sao?
Mọi khúc mắc đều gạt đi, thù hận cũng có thể bỏ, lỗi lầm đều tha thứ cho nhau.
Phải mất bao lâu, phải cần bao nhiêu duyên phận, mới đưa được một người ta yêu sống chết đến bên ta. Để rồi vì yêu hận tình thù mà phải bỏ lỡ nhau. Tiếc nuối biết bao.
Thế nên người Trung Quốc mới có câu Nhân sinh nhược chích như sơ kiến. Để ta gặp gỡ mà chẳng nợ gì nhau, để ta yêu nhau đơn thuần không đo đếm ngại ngần.
Đây là một kết cuộc tốt đẹp. Nó như một giấc mộng gieo hy vọng vào lòng người. Cứ sống qua những khổ cực đau thương của đời người, chờ đợi một ngày hạnh phúc trở lại kiếm tìm. Sau bao nhiêu bão giông sóng gió, ta hứa trao em một cái kết bình an.
Ngay cả khi biết đó là một viễn cảnh đầy tính ảo tưởng như vậy, nhưng viết ra rồi, chính tôi lại cảm thấy được nó an ủi.
Cuộc đời dù khó sống, nhưng đã nuốt xuống đắng cay chua chát, sẽ chỉ còn lại dư vị ngọt ngào sau cùng thôi.
Vẫn tin thế, và mong thế, cho tất cả chúng ta.
27.03.2014